BÀI 7:
QUYỀN NĂNG CỦA NGƯỜI KỂ CHUYỆN
(12 tiết)
(Đọc: 8 tiết; Thực hành tiếng Việt: 1 tiết; Viết: 2 tiết; Nói và nghe: 1 tiết)
***
MỤC TIÊU
1. Kiến thức
- Nhận biết và phân tích được một số yếu tố của truyện như: người kể chuyện ngôi thứ
ba và người kể chuyện ngôi thứ nhất, điểm nhìn, lời người kể chuyện, lời nhân vật.
- Phân tích và đánh giá được tình cảm, cảm xúc, cảm hứng chủ đạo mà người viết thể
hiện qua văn bản; phát hiện được các giá trị đạo đức, văn hoá từ văn bản.
- Hiểu tác dụng của biện pháp chêm xen, biện pháp liệt kê; biết cách vận dụng vào
việc tạo câu.
2. Năng lực
- Viết được một bài văn nghị luận phân tích, đánh giá chủ đề và những nét đặc sắc về
nghệ thuật của một tác phẩm văn học.
- Biết thảo luận về một vấn đề có những ý kiến khác nhau; đưa ra được những căn cứ
thuyết phục; tôn trọng người đối thoại.
3. Phẩm chất
Yêu thương và có trách nhiệm đối với con người và cuộc sống.
GIỚI THIỆU BÀI HỌC
a. Mục tiêu: GV hướng dẫn HS huy động hiểu biết, vốn sống, trải nghiệm, cảm xúc cá
nhân để trả lời các câu hỏi trước khi đọc nhằm chuẩn bị tiếp cận VB đọc với tư cách
một người đọc chủ động và tích cực.
b. Nội dung:
HS trả lời câu hỏi trắc nghiệm
c. Sản phẩm: Câu trả lời của hs
d. Tổ chức thực hiện:
B1: Chuyển giao nhiệm vụ
Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi
Đoàn Thôn là một cái phố chợ tồi tàn gần ngay một huyện lị nhỏ ở trung châu.
Hai dãy nhà lụp xụp, mái tranh xuống thấp gần đến thềm, che nửa những cái chái nứa
đã mục nát. Gần đấy là những quán chợ xiêu vẹo đứng bao bọc một căn nhà gạch có
gác bưng bít như một cái tổ chim, nhà của một người giàu trong làng làm ra để bán
hàng. Người ở phố chợ là bảy tám gia đình nghèo khổ không biết ở đâu, mà người dân
trong huyện thường gọi một cách khinh bỉ: những kẻ ngụ cư. Họ ở đâu đến đây kiếm
ăn trong mấy năm trời làm đói kém, làm những nghề lặt vặt, người thì kéo xe, người
thì đánh dậm, hay làm thuê, ở mướn cho những nhà giàu có trong làng. Người ta gọi
mọi gia đình bằng tên người mẹ, nhà mẹ Hiền, nhà mẹ Đối, nhà mẹ Lê. Những gia
đình này giống nhau ở chỗ cùng nghèo nàn như nhau cả.
Nhà mẹ Lê là một gia đình một người mẹ với mười một ngươì con. Bác Lê là
một người đàn bà quê chắc chắn và thấp bé, da mặt và chân tay nhăn nheo như một
quả trám khô. Khi bác mới đến phố, ai ai cũng chú ý đến đám con của bác: mười một
đứa, mà đứa lớn mới có mười bảy tuổi! Đứa bé nhất hãy còn bế trên tay.
Mẹ con bác ta ở một căn nhà lá. Chừng ấy người chen chúc trong một khoảng
rộng độ bằng hai chiếc chiếu, có mỗi một chiếc giường nan gãy nát. Mùa rét thì trải ổ
rơm đầy nhà, mẹ con cùng nằm ngủ trên đó, trông như một cái ổ chó, chó mẹ và chó
con lúc nhúc. Đối với người nghèo như bác một chồ ở như thế cũng tươm tất lắm rồi.
Nhưng còn cách kiếm ăn? Bác Lê chật vật, khó khăn suốt ngày cũng không đủ nuôi
1